Ông sư nấu ăn Dairyo, ở tại tu viện của Bankei, quyết định
rằng ông sẽ chăm sóc kỹ lưỡng cho sức khỏe của vị thầy già nua của ông và chỉ dọn cho thầy món bột đậu nành tươi mà
thôi, một thứ bột đậu nành trộn với lúa mì và men bia thường lên
men. Bankei nhận thấy rằng mình được
dọn cho ăn món bột đậu nành ngon hơn các môn sinh của
mình bèn hỏi: "Ai là người nấu ăn ngày hôm nay?"
Dairyo được đưa đến trình diện thầy.
Bankei hay biết rằng vì tuổi tác và thứ bậc của mình mà mình được dùng
món bột đậu nành tươi mà thôi. Vì vậy ông nói với người nấu ăn:
"Như thế là con cho rằng ta chẳng nên ăn chi hết." Nói vậy xong
ông vào phòng ông và khóa cửa lại.
Dairyo, ngồi phía ngoài cửa, xin thầy mình tha lỗi. Bankei
chẳng trả lời. Trong bảy ngày Dairyo ngồi ở bên ngoài và Bankei bên
trong.
Sau chót, trong thế cùng, một đệ tử nói lớn tiếng với
Bankei: "Thầy thì có thể không sao đâu, ông thầy già ơi, nhưng anh môn
sinh trẻ này ở đây thì cần phải ăn
chứ. Anh ấy không có thể tiếp tục nhịn ăn mãi đâu!"
Tới lúc đó thì
Bankei mở cửa ra. Ông mỉm cười. Ông bảo Dairyo: "Ta muốn được ăn
cùng món ăn giống như những đệ tử khác của ta. Khi con trở nên làm thầy ta không muốn con quên điều này."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét