HÀ TIỆN LỜI DẠY
Một y sĩ trẻ ở Đông Kinh tên là Kusuda
gặp một người bạn từ hồi đại học, người này đang nghiên cứu về
Thiền. Anh y sĩ trẻ hỏi người đó Thiền là gì.
"Tôi không thể nói được cho bạn cái đó là gì," người bạn trả lời,
"nhưng có một điều chắc chắn. Nếu anh hiểu được Thiền, anh sẽ
không còn sợ chết nữa."
"Được thôi," Kusuda nói. "Tôi sẽ thử điều
đó. Ở đâu mà tôi có thể tìm gặp được một ông thầy?"
"Hãy tới thầy Nan-in," người bạn bảo anh ta.
Thế là Kusuda đi tìm thăm Nan-in. Anh mang theo một con dao găm dài chín phân rưỡi để xem chính
ông thầy có thực sự sợ chết hay không.
Khi Nan-in trông thấy Kusuda, ông nói lớn tiếng: "Chào bạn.
Bạn khỏe không? Chúng mình không gặp nhau đã lâu lắm rồi!"
Việc này khiến Kusuda bối rối, anh trả lời: "Chúng
ta chưa từng gặp nhau trước đây mà."
"Đúng thế," Nan-in trả lời "Tôi nhầm anh với
một y sĩ khác anh ấy đang thụ huấn ở đây."
Vì khởi đầu như vậy,
Kusuda đã mất đi cơ hội của anh để thử thách ông
thiền sư, vì thế anh ta miễn cưỡng hỏi xem anh có thể học Thiền được
hay không?
Nan-in nói: "Thiền chẳng phải là một chuyện khó khăn.
Nếu anh là một y sĩ, hãy chữa trị cho các bệnh nhân của anh với hảo
tâm. Đó là Thiền."
Kusuda đã đến viếng Nan-in ba lần. Mỗi lần Nan-in đều nói
với anh cùng một câu như vậy. "Một y sĩ chớ nên
phí phạm thời giờ ở quanh đây. Hãy đi về nhà và chăm sóc các bệnh
nhân của anh."
Kusuda chưa thấy được sáng tỏ tại sao lời giảng dạy
như vậy có thể làm tan đi nỗi sợ chết. Vì thế đến lần viếng thăm thứ tư anh phàn nàn: "Bạn con bảo con rằng khi ai học thiền thì không còn sợ
chết nữa. Mỗi lần con đến đây tất
cả những điều thầy bảo con chỉ là phải chăm sóc cho bệnh nhân của
con. Con biết nhiều về việc đó chứ. Nếu đó là cái
gọi là Thiền của thầy thì con sẽ không đến thăm thầy nữa đâu."
Nan-in mỉm cười và vỗ vai anh y sĩ. "Ta đã quá nghiêm
khắc với anh. Để ta đưa cho anh một
công án." Ông trao cho Kusuda công án về "Không" của Triệu
Châu để quán tưởng, đó là vấn đề đốn ngộ tâm đầu tiên
trong cuốn sách có tên là Vô Môn Quan.
Kusuda suy tư về vấn đề "Không" này trong hai năm
trời. Cuối cùng anh nghĩ rằng anh đã ngộ được chân tâm. Nhưng ông thầy
của anh phê phán: "Anh chưa đạt vào."
Kusuda tiếp tục tập trung quán tưởng thêm một năm rưỡi nữa. Tâm của anh bắt đầu ổn định.
Các vấn đề được lý giải. Cái "Không" trở thành chân lý. Anh
ta phục vụ bệnh nhân của anh đàng hoàng và chính anh cũng
chẳng hề nhận biết là anh đã không còn quan tâm về chuyện sống và chết
nữa.
Từ đó mỗi khi anh đến thăm Nan-in, ông thầy già của anh chỉ mỉm cười.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét