ĐƯỜNG BÙN LẦY
Tanzan và Ekido một lần cùng đi với nhau xuống một con đường lầy lội. Một
cơn mưa nặng hạt vẫn còn đang rơi.
Tới một khúc quanh, họ gặp một cô gái dễ thương trong
bộ áo kimono và đai lưng bằng lụa,
không thể băng qua ngã tư đường được.
"Đi nào cô bé," Tanzan liền nói. Đưa tay nhấc bổng
cô gái, ông đưa cô qua vũng bùn.
Ekido không nói năng lại nữa cho mãi đến tối hôm đó khi họ tới một ngôi chùa tạm trú.
Rồi tự mình không thể nhịn được thêm nữa. "Những
nhà sư chúng ta không đến gần phụ nữ," ông nói với Tanzan, "nhất
là không được gần những người trẻ và đẹp. Nguy hiểm đấy. Tại sao sư huynh lại làm như
vậy chứ?"
"Tôi đã bỏ cô gái lại chỗ đó rồi," Tanzan
nói. "Sư huynh vẫn còn mang cô ấy theo hay sao?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét