Zengetsu, một thiền sư Trung Hoa vào đời nhà Đường, đã viết lời chỉ dạy sau đây cho những
môn sinh của ông:
Sống trong cõi trần gian nhưng giữ để không bị dính mắc
vào bụi bặm của trần gian là con đường
của một thiền sinh đích thật.
Khi được chứng kiến hành vi tốt đẹp của một người
khác, hãy tự khuyến khích mình noi theo gương người đó. Nghe được về hành vi lỗi
lầm của một người khác, hãy tự khuyên nhủ mình không nên bắt chước
làm theo chuyện đó.
Dù cho một mình trong một căn phòng tối, hãy coi như con đang đối diện một vị khách quý. Hãy bộc lộ
những cảm nghĩ của con, nhưng đừng nên vượt quá cái
bản tính chân thật của con.
Sự nghèo khó là châu báu của con. Đừng bao giờ đánh đổi nó lấy một cuộc sống dễ dãi.
Một người có thể tỏ ra là một kẻ ngu dại nhưng tuy
nhiên không hẳn là một kẻ như vậy. Người đó có thể chỉ đang phòng giữ
sự khôn ngoan của mình một cách cẩn thận.
Những đức hạnh là thành quả của kỷ
luật tự giác và không rơi rớt xuống từ bầu trời của chúng như là mưa
rơi hay tuyết đổ.
Sự khiêm tốn là nền móng của mọi đức hạnh. Hãy để
cho những người sống quanh con phát giác ra con trước khi con tự làm cho họ
biết tới mình.
Một tấm lòng cao quý không bao giờ tự phô ra trước. Những lời của nó như ngọc báu hiếm
hoi, ít khi được phô trương ra và có một giá trị lớn
lao.
Đối với một môn sinh chân thật, mỗi ngày là một ngày may mắn. Thời gian trôi qua nhưng người đó không
bao giờ lê lết theo phía sau. Chẳng
có sự vinh quang hay điều sỉ nhục nào có thể làm người
đó động tâm.
Hãy tự khiển trách mình, đừng bao giờ trách móc một người khác. Đừng tranh cãi về cái đúng
hay cái sai.
Một số điều, mặc dù đúng, đã bị
coi như là sai từ bao nhiêu thế hệ rồi. Bởi vì giá trị của cái đúng có thể sau nhiều thế kỷ mới được thừa
nhận, cho nên không cần thiết gì mà phải khao khát một
sự đánh giá ngay tức thời.
Hãy sống với nguyên nhân và dành lại thành quả cho luật
vĩ đại của vũ trụ. Hãy trải qua mỗi ngày trong sự suy tư an bình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét