Matajuro Yagyu là con trai của một tay kiếm nổi danh. Cha
chàng, tin rằng tài nghệ của con mình quá tầm thường khó mong đạt được đến mức làm thầy,
đã ruồng bỏ chàng.
Vì thế Matajuro đến núi Futara và ở tại nơi đó đã tìm thấy tay kiếm lừng
danh Banzo. Nhưng Banzo xác nhận lời nhận xét của người cha. "Anh muốn
học kiếm thuật dưới sự chỉ dẫn của ta à?" Banzo hỏi. "Anh
không có đủ các điều kiện cần
thiết đâu."
"Nhưng nếu con tập luyện chuyên cần, con phải mất
bao nhiêu năm để có thể trở thành một bậc thầy?" chàng thanh niên nài nỉ.
"Cả quãng đời còn lại của anh," Banzo trả lời.
"Con không thể chờ đợi lâu như thế" Matajuro giải
thích. "Con sẵn lòng trải qua bất kỳ sự gian khổ
nào nếu thầy nhận dạy con. Nếu con trở thành người giúp việc tận
tâm cho thầy, thì phải học mất bao lâu?"
"Ô! có thể mười năm," Banzo nói khoan dung.
"Cha của con sắp già rồi, và chẳng bao lâu con phải chăm sóc ông ấy," Matajuro nói
tiếp. "Nếu con tập luyện nỗ lực hơn nữa, thì
con sẽ mất bao lâu?"
"Ô, có thể ba mươi năm," Banzo nói.
"Sao lại như thế?" Matajuro hỏi. "Thoạt tiên
thầy nói là mười và nay lại là ba mươi năm. Con sẽ chịu đựng mọi sự thử thách gay go để quán triệt
môn nghệ thuật này trong thời gian ngắn nhất!"
"Được thôi." Banzo nói, "trong trường hợp đó
anh sẽ phải ở lại với ta trong bảy mươi năm. Một người nôn nóng muốn
đạt kết quả như anh ít khi mà học hỏi cho nhanh chóng được."
"Rất tốt," chàng thanh niên tuyên bố, sau cùng
chàng hiểu ra rằng mình bị khiển trách vì thiếu kiên nhẫn, "Con đồng
ý."
Matajuro được bảo cho biết là đừng bao giờ nói về kiếm
thuật và đừng bao giờ đụng đến một thanh kiếm. Chàng
ta nấu ăn cho thầy của chàng, rửa
chén đĩa, làm giường cho thầy, dọn dẹp cái sân, chăm sóc khu vườn, tất
cả mọi việc mà không có một lời nói nào về kiếm
thuật cả.
Ba năm đã trôi qua. Matajuro vẫn cố gắng
sức làm lụng. Nghĩ đến tương lai của mình, chàng buồn. Ngay cả chàng cũng
chưa bắt đầu học môn nghệ thuật mà chàng đã hiến dâng cuộc đời mình
cho nó.
Nhưng một ngày Banzo bò tới sau lưng chàng và đánh cho
chàng một cú đau kinh khủng bằng một thanh kiếm gỗ.
Ngày hôm sau, trong lúc Matajuro đang nấu cơm, Banzo lại nhảy vọt đến chàng một cách bất ngờ.
Sau đó, ngày và đêm, Matajuro phải tự
phòng vệ mình để tránh những cú tấn công bất thình lình. Không một
giây phút nào trôi qua trong bất kỳ một ngày nào mà chàng lại không phải
nghĩ tới mùi của thanh kiếm Banzo.
Chàng học hỏi thật nhanh, chàng mang lại những nụ cười
tới khuôn mặt ông thầy của chàng. Matajuro trở thành tay kiếm vĩ đại
nhất trong nước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét